Home » » Tháng 10 và những hoài niệm

Tháng 10 và những hoài niệm

Biên tập bởi: ♥ Tiểu cát vào Thứ Ba, 16 tháng 2, 2016 | 02:13

[Truyện ngắn - Mưa Lạnh] - Hoài niệm, kỉ niệm của tháng 10. Đó là những gì tôi không thể nào quên được. Nó tới cùng một lúc, dồn dập, ào ạt. Nhận về bản thân vô số thứ nhưng có thể hiểu được cuộc đời này nó như thế nào. Những mất mát không là gì nhưng đủ để cho mình một cảm nhận sẽ không bao giờ quên được

Tháng 10, ngày trôi dần đến những mốc thời gian đáng nhớ, và lại thêm vào những sự kiện rất vất vả để mà quên. Tôi nhận về mình đa số, như một thứ mà đời sống còn có thể đem đến cho tôi, mặc xác đó là vui/buồn, là hân hoan/thảng thốt, là sửng sốt/điềm nhiên… Dẫu là nhận về mình nhiều thế, mà cảm giác mất mát vẫn nặng nề, chưa bao giờ lối sống lại rõ nét “đời” đến vậy!

lâu rồi ko ra đường trong lúc trời khuya. thành thị với người và xe vắng hẳn, con đường dài và im ắng lạ lùng. Những ngọn đèn đêm êm đềm, lắng dịu. đa số rất đỗi hiền hòa, chỉ có không gian này trong tâm tôi là bão. Sài Gòn có nhiều những cao ốc, không có những dòng sông, thế nhưng tôi lại cảm thấy trong tim mình, 1 dòng sông… không chảy.

Xe chạy đến gần ngã tư Bảy Hiền, nhân tài xế hỏi tôi sẽ đi đâu?! lòng muốn rẽ vào cái ngõ nhỏ quen thuộc để được tìm, được thấy và được lấy 1 vài thứ cần phải có, nhưng trùng hợp thấy ko còn ý nghĩa nữa. “rẽ trái thôi anh”… điều độc nhất vô nhị, ý nghĩa đã ko còn, thì những thứ đã trót ký gởi và để lại nơi đó, có còn thiết yếu làm gì đâu. Chỉ mới ngày hôm qua thôi, trong cơn đau ốm miên man, tôi phải luôn tự nhắc mình một điều thuộc về ông TrịnhCS, rất cũ, rằng: “tình bạn đẹp hơn tình yêu, nó làm hồi sinh những thứ mà tình thương hủy hoại” … và bởi thế dẫu cho những người bạn có hồn nhiên hay thịnh nộ đem lại cho tôi bất cứ điều gì thì trong những ngày đau ốm này tôi cũng không thể chọn cho mình cách sáng suốt để hiểu được “sự bạc bẽo trong tình bạn đôi lần đáng sợ hơn tình yêu”.

“Trăng lắng sâu vào đêm đợi chờ”… ở 1 nơi đâu đó, ánh nến buồn của hoài niệm, có lẽ đã không còn leo lét, hắt lên mảng “tường trắng lặng câm” 1 hình hài cô lẻ, bởi đã có 1 tình yêu lại vừa mới tìm thấy. đời sống lại bày ra những niềm vui, và cứ nhủ “hãy yêu khi đời mang đến một cành hoa giữa tâm hồn”, thầm mong cho nơi ấy những ngày hoan hỉ, hạnh phúc dẫu biết rằng những ngày hạnh phúc này sẽ chấm dứt những ngày-tháng-không-đầm-ấm khác, với tôi. Xin cứ an lòng, vì đó là điều tôi chọn lấy. Hãy thư thái với cái “friends list” ko có tên tôi, vì ở trong cái “list” của tôi, bạn cũng vậy.

Đêm này… tôi có nghe thấy tiếng sóng vọng từ cơn đê mê nửa say nửa tỉnh, giật nảy người nhớ 1 dãi sóng xứ người ấy. Tôi đã trải qua 1 phần đời mình ở một nơi hoàn toàn lạ lẫm, mà hiện tại đã phát triển thành một ký ức quá cỡ thân quen. Nơi đó… tôi trông… ngọn hải đăng, đôi khi, giữa đêm chói lọi, soi đường cho những con tàu đánh cá trở về, để biết rằng sáng tương lai có thể mò xuống bãi thật sớm để mua về hải sản vừa tươi vừa rẻ cho bữa ăn. Nơi đó… ngọn hải đăng, thỉnh thoảng, giữa đêm khiến tôi bừng tỉnh giấc, trên tay vẫn còn ôm ấp cuốn sách học chưa xong, và sáng mai là buổi đến lớp rốt cuộc. Những ngày tháng cô đơn, tự do trong 1 xứ ăn chơi thấy rõ mà trong đầu chỉ có một mục tiêu duy nhất là học và phải học mà thôi. Gia đình trở nên quá cỡ thiêng liêng, và những người bạn khi không vô cùng cần thiết. Đọc lại những eMail của những người bạn gửi sau ngày vắng tôi, thấy không thể còn có một tình bạn nào hơn thế. “Lá thư đầu tiên” của H.H, “tin nhắn số 1” của Ng.H, “hỏi thăm” của D., và “nhớ Tr.” của T.Th. … nhắc nhở nhiều lắm về tình cảm và nghĩ suy của những người bạn dành cho 1 đứa bạn, lần trước tiên, rời mái ấm để ra đi. Thủa ấy tôi làm gì có ý niệm về 1 trái tim đầy thương tích, chỉ biết ra đi mang theo tâm cảnh với nỗi riêng trong lòng đau và rất đau… chỉ biết là sẽ chẳng mường tưởng ra sao cho những ngày sẽ đến… giữ trên tay 1 ngọn nến leo lét của lòng tin tưởng đang dần tin vào những điều tươi đẹp khác của cuộc đời để đi, đi và đi mãi…

Lúc ấy làm sao biết có 1 tương lai, như bữa nay, được quay về để chuẩn bị cho 1 người bạn khác ra đi - H.H., một người bạn rất đỗi thân yêu lại chuẩn bị ra đi, chuyến ra đi trước tiên y như cũa tôi 3 năm về trước. Gọi điện cho H.H nghe giọng bạn điềm nhiên, và tôi biết mọi việc bạn đã sẵn sàng. Lòng yên và vui vì biết là những người bạn đã lớn, đã đủ tự tin trong mọi chuyện. Dẫu là thừa, tôi vẫn ước mong cho H.H những ngày bình yên, và đừng bao giờ ra đi với trái tim đầy thương tích, vì điều đó sẽ buộc bạn phải quay về… giống như tôi. Để rồi… giống như tôi, có thể…

thành phố mắt đêm đèn vàng… lang thang vô định, những huy hoàng của tháng ngày cũ trôi xa… và tình thương đã không còn cần phải có nữa. 7 năm về trước, tôi quan niệm, tình yêu là một cản trở cho những giấc mơ được bay cao bay xa 1 khi tình yêu đó buộc mình phải đeo đuổi. Tôi chưa bao giờ theo đuổi tình yêu, có lẽ vì thế mà tôi chưa từng có được cái gọi là tình thương trong lối sống. Tôi không thể hiểu vì sao con người ta lại quá vất vả để yêu nhau, và cũng không sao hiểu được sao người ta lại nói yêu nhau mau chóng đến như vậy?! Tôi có một cuộc đời toàn bộ, với mọi thứ khiến một số người nhìn vào phải ước mong. Ai cũng nghĩ tôi đầy, đủ rồi, nên ko cần phải có phải đem đến cho tôi điều gì khác. người ấy chỉ thương và cho kẻ thiếu thốn, chứ có bao giờ mang lại điều gì thêm cho kẻ đã có đầy và đủ trong đời.

giờ đây, hơn bao giờ hết, tôi đích thực muốn đeo đuổi, xác thực là muốn đi đến 1 tình yêu thiết yếu cho riêng mình, vì tôi thấy những người đàn ông càng thành đạt thì càng hạnh phúc trong tình thương, còn đối với những người nữ giới thành đạt thì ko như vậy. Tôi- tay luôn muốn nắm giữ lấy hạnh phúc hiếm hoi của đời mình, mà chân thì lại muốn đi xa và đi lên trong công việc. Tôi, từ lâu, vẫn ý thức được rằng đến một giới hạn nào đó, hai niềm mong muốn của tôi chẳng thể nào đi cùng nhau, nếu như đường thẳng song song, vẫn có thể đi gần nhưng chẳng bao giờ gặp.

Khắp các con đường là gió. khắp các góc phố là gió “chị kéo kiếng xe lên cho khỏi lạnh”- gió trời đêm không thể dễ chịu như ban ngày. “chị ở đâu mới về hả?”- có phải không?!… tôi như kẻ lạ lẫm ngay trong chính tỉnh thành này, ngay trong cả cảm nhận của những người kế bên. một cảm giác lạc loài trong phút giây khiến tôi chẳng thể không tự hỏi lại mình 1 điều vô cùng xưa, và cũ: em thuộc về nơi ấy, hay đây?!

Mẹ bệnh, mẹ bảo nguyên 1 tuần này thật… tối tăm. Tôi chẳng thể cảm nhận điều trái lại để tâm trạng cảm thấy tươi đẹp hơn. Thời gian của tôi, những ngày này như cơn lũ ngược dòng, vất vả. Anh B. dặn dò: “em đừng làm gì lúc không cảm thấy tỉnh táo.” Tôi đã linh giác trước một giấc đê mê sẽ đến vào cuối tuần, nên đêm thứ sáu, cùng chị H. ở lại cố hoàn tất mọi thứ cho xong. Thế nhưng, công việc có lúc nào xong. cảm giác vô trách nhiệm, chưa làm hết mình cứ như một ám ảnh vô hình, không có sao khiến mình thư thái được. Công việc giờ này ko còn là 1 phương tiện (như tuyên ngôn lúc ban đầu), giờ đây nó là cứu cánh, là điều độc nhất hứa hẹn còn lại trong tầm tay mà tôi có thể giữ.

Cơn ho gắt… cộn ruột kéo tôi ra khỏi giường, chẳng thể làm phiền đến đứa em ngủ cùng bởi những âm thanh khó chịu này, “bà ấy ho như… sắp chết!” Còn cách gì khác là tìm đến bàn phím và màn hình để chuyện trò chân thành… như một người yêu không khi nào đối diện. Chân thành… một từ có nhẽ dễ cho đi nhưng khó làm cho một đứa luôn hiềm nghi trong lối sống, như tôi, có thể cảm nhận được. Thời gian này tôi từ khước quá nhiều thứ, và chán ghét quá nhiều điều, nên mệt nhọc là cảm nhận dễ hiểu. Tôi nghĩ mai sau mình phải bật dậy dù cơn bệnh chưa hẳn đã qua. Tôi cần 1 sức sống và cần phải tìm lại hết thẩy những say mê đã mất. Đam mê… điều độc nhất vô nhị đủ mạnh, cần thiết để tôi biết rằng sau hầu hết, tôi vẫn còn đang di chuyển để không… thừa.

0 nhận xét:

Đăng nhận xét

Được tạo bởi Blogger.