Home » » Lang thang

Lang thang

Biên tập bởi: ♥ Tiểu cát vào Thứ Tư, 3 tháng 2, 2016 | 03:17

[Truyện ngắn hay - Mưa Lạnh] Có những thứ quen thuộc với ta mà những lúc bình thường ta thấy rất đỗi phiền hà tuy nhiên dường như các lúc thiếu vắng nó ta lại mang cảm giác man mác buồn tới khó tả. trong cuộc đời ai cũng vậy cũng đã từng trải qua bao bi thương và mất mát để tới khi những đồ vật quen thuộc đấy luôn kể ta về những gì đã qua và đã cũ. Đừng bao giờ để tất cả thứ rơi vào nuối tiếc. hãy giành lấy nó và trân trọng lúc còn mang thể.

Trên thế gian này tất cả chuyện đều xảy ra theo quy luật riêng của nó. nếu bạn khiến cho sớm hơn hay chậm hơn thì những khoảng khắc quý báu trong đời bạn có thể sẽ không với. Tôi muốn nhắc đến khoảnh khắc tôi gặp nàng. đấy là một buổi chiều muà hạ, loại vòi nước trong ký túc xá chảy chầm chậm. Tôi đi khiến cho về thấy nàng đang hứng nước nơi cầu thang. Bốn mắt vưà chạm nhau, lập tức như có hai luồng điện chạy trong mỗi đứa. Điện làm loại thằng tôi bị tê liệt đôi mắt, chân nói không thích nổi. Điện khiến cô bé nàng đỏ bừng đôi má. Khoảng khắc bối rối đi qua. Nàng fake đò ngó lơ chỗ khác. Tôi giả đò thản nhiên bước tiếp. Đột nhiên tôi đứng phắt lại: không thấy nàng nhìn theo. Tôi chạy nhanh về phòng. Cầu trời cho dòng vòi nước hôm nay lại trở chứng - như nó vẫn thường trở chứng - Chảy chậm thật chậm.

- Đi làm về đấy hả? mang báo cho tụi tao không mậy?

- không. chiếc xô nhôm đâu rồi?

- Chi vậy?

- Xách nước.

- Hôm nay thứ mấy?

Thằng Viên đang học bài trên giường hai tầng, nó lò đầu xuống:

- thứ Tư. Tao xách nước, thằng Ti nấu cơm, còn mày lau nhà.

Tôi cần lau nhà? Đâu có được! Nàng đang đứng dưới kia. Tôi kém chất lượng bộ như kể chơi:

- Tao có mày đổi không Viên, tao xách nước dùm mày, bù lại mày lau nhà dùm tao ba lần?

- Dẹp! Để xô đó đi chút nữa tao xách.

Tôi năn nỉ. Thằng Viên không thèm nhìn, lắc đầu lia lịa. Tôi nóng lòng vớ đại dòng xô chạy nhanh ra cửa.

- Thôi để tao xách dùm cho ông nội!

Ngay buổi chiều lịch sử đấy, tôi mang nàng trở nên đôi bạn thân thiết. Nàng tên Mây, quê ở cần Thơ, là sinh viên năm trang bị hai khoa văn trường Đại Học Tổng Hợp. Nàng mới gia nhập vào đội quân ký túc xá độ ba, bốn hiện nay. Tôi là người bạn "hàng xóm" đầu tiên của nàng. (Lạy trời, nếu thế thì còn gì vinh dự bằng!). Buổi sáng nàng tới trường, buổi chiều nàng đi dạy kèm. Chiều nào cũng vậy, đề cập cả ngày chủ nhật. đó là mọi những gì tôi hiểu được sau hai tuần khiến cho quen.

Nàng ở lầu hai dãy nữ. Tôi cũng ở lầu hai, nhưng dãy nam. Hai dòng cửa sổ đối diện nhau. Trời thương hai đứa buộc phải sắp đặt như thế chăng? Từ khi quen nàng, nơi cưả sổ phòng tôi có treo lủng lẳng 1... chiếc muổng i-nốc, ko kể là loại chảo đen thủi đen thui lọ nồi. Bạn tưởng ấy là vật trang trí nội thất à? Đâu có. Bạn lại gần cửa sổ thử coi - xin đừng mó tay vào hiện vật - hẵng nhìn thẳng qua cửa sổ bên ấy cũng sở hữu một cái gì đen đen như thế.

Keng... Keng... Keng. Tôi chạy nhanh đến cửa sổ. Vướng phải loại chân giường mắc gió, tôi chúi nhủi và té lăn kềnh. Thằng Ti buông một câu già ngắt:

- Đáng đời! Mày như con cá đói bụng, hễ nghe tiếng kẻng là lật đật ngoi lên mặt nước.

- Kệ tao.

Tôi ráng lết lại cửa sổ, nở 1 nụ cười tươi như hoa. Nàng Mây cầm chiếc muỗng chỉ chỉ xuống đất. Tôi hiểu ý, gật đầu, cười 1 mẫu nữa tươi hơn lúc nãy.

Nàng nói gì mang mày đó?

- tới điểm hẹn tình yêu. Lấy dùm tao loại lược coi!

- Nè.

- Cởi áo ra!

Thằng Ti sửng sốt:

- Chi vậy?

- Cho tao mượn. Đồ tao giặt hết trơn rồi.

- Mày ở trần xuống dưới sở hữu sao đâu.

- không thấy tao đang bệnh à? Xuống dưới lỡ trúng buộc phải cơn gió độc thì chết ngắt.

- Cha... chứ chẳng hề mày sợ quê mang nàng à?

- Ừ. với sao không? khi yêu nhau người ta thường hay quê những chuyện linh tinh như thế(!?)

- Hèn gì hôm qua, khi nàng tới đây tao...

- chiếc gì? Nàng tới đây à?

- Ừ.

- Nàng mang kể mẫu gì không?

- Nàng hỏi mỗi ngày... tao ăn mấy chén?

Tôi tức điên lên:

- Đồ khùng!

- Mày nhắc nàng hả?

- không. Mày đấy. Nàng hỏi gì tao?

- Nàng hỏi gì mày đâu? Tao chưa kịp kể mày đi bán báo thì thằng khốn Viên bụm miệng tao lại. Nó nhắc với nàng mày đi dạy kèm.

- Tao dặn nó như vậy mà.

- Sao kỳ vậy? Bán báo thì nhắc đại bán báo đi, còn bày đặt dạy kèm mang dạy cặp!

- đề cập dạy kèm cho nó sang. Hơn nưã cho nó giống với "nghề nghiệp" của nàng...

Đầu tóc gọn gàng, quần áo tươm tất, tôi hít mũi chiếc sột rồi lê bước chân cà nhắc tới điểm hẹn tình yêu. Nàng đã đợi sẵn ở ấy, hai tay để sau lưng, giấu giấu giếm giếm.

- Anh ăn cơm chưa?

- Chưa.

- Anh hết bệnh chưa?

- Chưa.

- Mây tặng anh... dĩa rau muống luộc nè.

Cám ơn. Chao ôi, diã rau quyến rũ quá! Theo thói quen, tôi thò tay định bốc một cọng ăn thử. Chợt nhớ trước mặt mình là nàng Mây, tôi rụt tay lại, mắc cỡ.

- cái gì vậy anh?

- Hình như lại sợi tóc.

- Đâu? Đâu?

- Nó núp trong cọng rau muống ấy. Hồi nãy tôi thấy nó thò ra.

- Anh nhặt đi!

- Thôi kệ! chút nưã tôi sẽ "bắt" nó ra, gói vô tờ giấy lịch đàng hoàng.

- Chi vậy?

- làm kỷ niệm.


Nàng mắc cỡ, bỏ chạy. Tôi chỉ kịp nhìn thấy đôi má đỏ bừng. Khoảnh khắc này sao giống phút đầu tôi gặp nàng quá. Má nàng đỏ và tim tôi rộn ràng. Chỉ khác là khi này trên tay tôi mang diã rau muống. Tôi mạnh dạn thó một cọng cho vào mồm ăn thử.

Ăn cơm xong là một giờ mấy. Tôi thay đồ đàng hoàng, lại gần cưả sổ. Keng... keng... keng. Ba mươi dây sau nàng xuất hiện ở cưả sổ bên kia. Tôi cầm dòng muỗng chỉ chỉ xuống đất. Nàng gật đầu. Hai đưá lại sở hữu mặt tại điểm hẹn tình yêu.

- Gì vậy anh?

- ... Rau muống ngon quá!

- Chỉ thế thôi à?

- Ừ.

- Mây đang ngủ.

- Vậy hả? Chúc Mây ngủ ngon!

- Thôi khỏi. Đã đến giờ Mây đi dạy rồi.

- Vậy hả? Chúc Mây dạy tốt!

Hôm nay tôi mang 1 bất ngờ lớn: nàng mời tôi đi ăn kem. Tôi cảm động. Nàng thương tôi quá. với bắt buộc tình thương thường được nhặt nơi những quán kem? Tôi nghĩ vậy và nôn nao chờ tối.

Quán kem nằm trên con đường vắng, sực nức hương ngọc lan. Hai đưá ngồi đối diện nhau. Lẽ ra trên các con đường mơ mộng như thế này, người ta thường kể có nhau các lời mơ màng. Nàng thì khác. Suốt buổi ăn kem nàng chỉ kể với tôi toàn chuyện... vé số Vũng Tàu, Tây Ninh, Sông Bé.... xổ ngày nào, lúc mấy giờ nàng thuộc lòng như thời khoá biểu. Tôi tỏ ý thắc mắc]. Nàng bảo rằng mỗi tháng, sau lúc lãnh học bổng, nàng tìm 1 tờ lấy hên. Hôm qua số hên đã đến, nàng trúng được hai chục ngàn. Theo qui định mới, các người trúng số buộc phải trích ra mấy chục phần trăm xung vào công qũy để xây dựng đất nước. Nàng trúng ít, những cũng tự giác trích ra mấy chục phần trăm xung vào... mồm hai đưá để xây dựng... tình cảm.

Hay nàng muốn nhắc mang tôi một chuyện khác mà ngại ngùng chăng? Nhìn đôi mắt chớp chớp của nàng tôi thấy nghi nghi.

một tuần sau, tôi trúng số. Mười chín giờ bốn mươi bảy phút, tôi ăn mặc thật vía, lại gần cưả sổ, gõ ba tiếng chảo. Ở bên kia đáp lại một tiếng "keng". Tôi hiểu nàng đang bận ăn cơm. Tôi chờ đợi. Tôi đếm thầm trong bụng từ 1 tới chín trăm để 15 phút trôi qua thật mau.

- Gì vậy anh?

- có 1 chuyện quan trọng và bí mật.

Nàng khom người, giao tai ra. Tôi thì thầm cực kỳ khẽ:

- Tối nay mời Mây đi ăn kem. Tôi vưà trúng số.

- Thật không?

- Thật... hai chục ngàn.

- Đài nào?

- buộc phải Thơ.

Nàng bậm môi suy nghĩ. có nên nhận lời đi ăn kem mang tôi không?

- Chiều nay đâu sở hữu đài bắt buộc Thơ. Tiền Giang mang Bến Tre!

- Ừ, đúng rồi. Tôi quên, tôi trúng đài Tiền Giang, số 65.

Nàng bậm môi. mang trời mới hiểu được nàng đang nghĩ gì.

- Hôm nay đài Tiền Giang không mang số 65!

- Sao Mây biết?

- khi nãy đi dạy về Mây nhìn thấy.

Tôi vò đầu, bứt tai. Bể sạo mênh mông mà tôi lại ngu ngốc đâm đầu vào ngõ cụt. Tôi khổ sở. Tôi tội nghiệp quá đi thôi!

- Anh đề cập dối khiến cho gì?

Tôi trả lời siêu thật lòng. Lí nhí như 1 đưá con nít bị phạt:

- Tại tôi thích mời Mây đi chơi.

- Việc gì bắt buộc đến quán kem? Anh dư tiền lắm hả? chúng mình đi dạo phố cũng thích vậy?

Tôi cụt hứng ngay từ đầu. Suốt buổi tối hôm đó, đi bên nàng, tôi ko dám mở miệng nói cái điều mà tôi chuẩn bị từ lâu.

Buổi chiều tôi đi bán báo. những ngày sở hữu chiến sự vùng Vịnh, báo bán chạy như tôm tươi. Tôi ăn cơm với tôm tươi. những ngày mưa gió ế ẩm - đề cập như tiêu! Tôi ăn cơm có muối tiêu. những ngày thứ 1 bán báo, tôi ăn muối tiêu liên tục. Tại tôi quá nhút nhát, chỉ dám bán ở những nơi vắng vẻ. Mấy ngày sau, khi loại miệng đã lanh lanh, tôi chạy rong khắp thành phố "báo đây... báo đây..."

Chiều nay quán nhậu "Đả" vẫn đông khách, đông đảo là những ông bụng bự, đi xế hộp, rim-su-cúp-kiếc. Len lỏi mang vài người bụng xẹp, ăn mặc ngheào nàn. Họ là các người bán hàng rong. Trong số đấy ít khi nào sở hữu tôi. Tôi ko thích đến đây. cái mùi hỗn hợp cộng mang âm thanh hỗn tạp dễ bị đứt dây thần kinh lắm. Quán nhậu nào chẳng thế, người đập bàn, người gõ chén, người chứa giọng nhừa nhưạ như băng cát xét nhão nhẹt mở hết vô lim. Nhức óc!

- Ê... lại đây cưng... hic... hic. Lại đây anh trả tiền vé số cho nè... hic... hic.

Gã đàn ông say mèm, kéo giọng lè nhè. những tràng cười khả ố vang lên. Cô gái nép sát tường, vưà sợ, vưà lo. Năm tờ vé số nằm trên bàn nhậu ướt nhem.

- Lại đây uống bia có tụi anh một hớp bia đi mà... hic... hic... lo gì.. hic... Chút nưã anh mua hết vé số cho...

- Lại đây em ơi... chiều nay... 1 trăm phần trăm..

Bụng phệ - mặt đỏ gay - những con người sặc sụa mùi bia, cô gái phát tởm định bỏ chạy. nhưng 1 cánh tay mập ú chộp lấy vai gầy. một cánh tay khác giựt cuốn sổ thảy lên bàn.

- Ơ mấy ông làm gì vậy?... Buông tôi ra...

- Ngồi xuống đây nhậu sở hữu tụi anh.

- không... ko... tôi không biết nhậu.... buông tôi ra đi...

Cô gái vùng vẫy. nhưng cánh tay mập ú và những tiếng cười đầy khá men vẫn ko buông tha. Ly bia sủi bọt kề lên đôi môi mím chặt. Cô gái quay mặt đi, hất ly bia sang chỗ khác. Nước bia đổ xuống ngực, xuống tóc. Hình như có giọt nước mắt nào tan trong bia.

- Mây!

Tôi điếng người.

Tôi quăng chồng báo chạy tới. Gã say rượu bất ngờ bị xô, loạng choạng rồi ngã phịch xuống đất. Khoảnh khắc ngỡ ngàng đi qua. Mây ôm chầm lấy tôi. Đột nhiên đôi vai nhỏ của Mây run lên - Mây khóc.

Gã say lồm cồm bò dậy, đôi mắt đỏ ngầu lườm tôi như thiêu đốt. Tôi đẩy Mây ra sau lưng, cum tay thật chặt. Gã say chồm lên bàn vớ hai mẫu vỏ chai bia. Xoảng. các mảnh chai nhọn hoắc giương ra...

- Chạy đi anh!

- Ê. Can ra! Can ra!

- Chạy đi!

Mây kéo tay tôi. Người ta đẩy hai đứa ra khỏi quán...

Nắng chiều về đến lưng chừng cây me. Thành phố tấp nập. Hai đứa im lặng đi bên nhau. Tôi ko hiểu phải nói gì với Mây. Mây không biết phải nhắc gì mang tôi. Em không còn thút thít, tuy nhiên đôi mắt em vẫn ướt. Tôi với khóc đâu mà cũng thấy cay xè nơi sống mũi. Tôi giao tay sờ túi - lép xẹp. Chiều nay tôi chưa bán được tờ báo nào. Mây ơi, em còn tiền đủ trả lại cho chủ không?
>> Xem thêm:

0 nhận xét:

Đăng nhận xét

Được tạo bởi Blogger.