Home » » Đôi mắt xanh

Đôi mắt xanh

Biên tập bởi: ♥ Tiểu cát vào Thứ Tư, 3 tháng 2, 2016 | 03:04

Mắt Kim màu xanh. các lúc Kim cười đôi mắt lại lấp lánh như bầu trời mùa hạ trong trẻo ấm áp. khi buồn, đôi mắt thẫm lại gần như xám, trống rỗng và cô đơn. có lần tôi đề cập với Kim "bạn có đôi mắt biết nói", Kim cười ngượng nghịu "biết nói là sao?". Tôi giải muốn và Kim gục gặt đầu ra vẻ thích thú, sau ấy nhìn vào mắt tôi Kim kể bằng tiếng Việt còn khá ngọng nghịu "Yên cũng có đôi mắt biết nói". Tôi bật cười, khiến cho sao đôi mắt tôi kể được khi chỉ sở hữu mỗi màu đen.
>> Xem thêm: truyện hay
Tôi quen Kim vào một ngày Sài Gòn ướt sũng và xám xịt. Vừa xin nghỉ làm cho, buồn bã và trống rỗng chạy xe trên những con đường loang loáng nước thì tôi thấy 1 galley tranh cũ. Thế là tấp vào và quen Kim lúc hai đứa đứng âm thầm trước một bức tranh hơi lạ lùng sở hữu tên là "Xám". Bố cục đơn thuần và chỉ có 3 màu đen, trắng và xám, khuôn mặt thiếu nữ trong bức tranh thật cuốn hút , tràn ngập nỗi buồn và vô vọng. Sau này có lần Kim bảo tôi Kim mua thấy mình trong ấy và lúc quay lại nhìn thấy tôi ngắm bức tranh Kim thấy Kim ở trong tôi. đó là chính xác những gì tôi dịch từ tiếng của Kim sang tiếng Việt.

Kim với mẹ là người Mỹ và cha là người Nhật. Hai người không kết hôn mang nhau và chia tay nhau khi Kim mới một tuổi . Kim sống có cha là 1 thương gia thành đạt và mẹ kế. đến năm 16, Kim ra ở riêng sở hữu anh bạn trai người Việt Nam sang Nhật du học. Bạn trai Kim chết vì ma tuý phương pháp đây 2 năm, Kim đi cai hết 1 năm và bây giờ tới Việt Nam để du lịch. Kim kể với tôi khi hai đứa ngồi trong quán cafe sát chỗ bán tranh. các ngón tay Kim run rẩy tuy nhiên đôi mắt xanh bất động và vô hồn. Tôi và Kim cùng 22 tuổi tuy nhiên cảm giác như Kim đã vấp ngã và sống hơn tôi rộng rãi lắm. lúc đó, tôi đã nắm chặt tay Kim cố vỗ về và cảm giác như khiến điều ấy cho bản thân. Tôi vỗ về sự nghi ngại, sai lầm, thất vọng và hoang có của hai đứa trước các cánh cửa mà cuộc sống mở ra đầy khắc nghiệt. Và bất chợt tôi như nhớ lại tiếng bà hàng xóm giàu sở hữu la mắng đứa con mình "Mày còn đòi hỏi gì. Thời tao như mày hiện nay suốt ngày cày lưng bên cạnh ruộng, ko phút nghĩ tay vẫn sợ đói. với bao giờ tao làm cho điều dại dột như mày đâu. Mày ngày nay còn thiếu điều gì nữa hả con?" Tiếng đứa Phụ nữ khóc rưng rức. Nghe đâu cô bé mới 18 tuổi, bị bạn trai bỏ và uống thuốc tự tử...

-Yên với bạn trai chưa?

Kim lơ đãng lật những bài tập ngữ pháp tiếng Việt và nhìn tôi dò hỏi. Tôi lắc đầu mĩm cười và nhìn ra ô cửa sổ đầy nắng, tự hỏi không biết hiện tại anh đang làm gì? Tình cảm giữa anh và tôi là một loại đó trong suốt, chẳng thể bắt đầu vì chưa đủ niềm tin, chẳng thể kết thúc hoàn toàn vì cả hai vẫn còn muốn giữ lại những gì đẹp đẽ ngoài tầm tay để mơ tưởng và để an ủi những khi lạnh lẽo nhất. mang các khi anh mail về cho tôi đầy tình cảm sau khi đi khiến cho về trong đêm đông lạnh giá đầy tuyết nơi xứ người, khi đó anh đã viết "ước gì anh nắm được tay em để xem nó ấm đến thế nào. Tụi mình thậm chí chưa có một lần nắm tay". Tôi nuối tiếc nhớ ngày chia tay, sân bay đầy mưa, tôi đã ngại ngần trước đám đông và đã không cho anh nắm. bây giờ, đã 4 năm đi qua, hầu hết dòng đã phát triển thành mờ nhạt tới nỗi sở hữu đôi lúc anh như không còn tồn tại nữa giữa các vất vả, bon chen của cuộc sống. Và anh cũng đã với một người khác và 1 cuộc sống hoàn toàn khác.

-Yên đang nhớ một người nào ấy, phải không?

Tôi gượng cười trước vẻ muốn chia xẻ của Kim và thở dài. Tôi hiểu Kim ko thể nào ảcm thông được có dòng tình cảm mù mờ, lãng đãng của mình. Quan niệm về tình thương của Kim rõ ràng, mãnh liệt và cũng đơn giản hơn phổ biến. Sau anh bạn thứ 1, Kim đã mang những người bạn trai khác và Kim đều luôn hết lòng. mang lần Kim nói có tôi "Người ta chỉ sống được một lần ở mỗi khoảnh khắc, tại sao nên tính đến vô số trách nhiệm và để toàn bộ loại qua đi rồi nuối tiếc". "Thế bạn sở hữu nuối tiếc về những gì đã khiến cho không?" Kim lặng yên 1 lúc rồi nói" mang, nhưng tôi hạnh phúc vì tôi đã làm các gì tôi muốn khi đó".

Kim học tiếng Việt mang tôi được một tháng thì xin nghỉ vài bữa để đi du lịch ba lô sở hữu bạn. Tôi xin vào làm ở bộ phận ý tưởng của một công ty quảng bá, một công việc thú vị sở hữu những ý tưởng đôi khi đầy tính điên rồ. Tôi bắt đầu tập cho mình 1 thói quen là đoán xem những người mình gặp là họ đang mong thích gì? sở hữu buổi chiều, tôi ngồi kể chuyện sở hữu 1 ông hoạ sĩ, ông ta triết lí đủ trang bị về cuộc sống, về bản ngã, về vô thường, về thuyết sắc sắc ko không của đạo Phật và đột nhiên đôi mắt ông ta ánh lên 1 vẻ gì cực kỳ lạ lúc nhìn về phía sau tôi. Tôi kín đáo quay lại và nhận ra 1 cô gái ăn mặt hở hang và phấn son diêm dúa. Thế là suốt thời gian còn lại khuôn mặt ông ta cứ đờ đẫn hẳn đi mỗi nhìn cô ta. Kim sau chuyến đi dẫn về một anh bạn da đen, giới thiệu với tôi đầy vẻ hào hứng. tuy nhiên tôi biết Kim đang buồn, Kim đang không muốn gì. Mà điều kinh khủng nhất trong cuộc sống có lẽ là lúc mình không mong muốn điều gì. Tối đó, Kim rủ tôi đến party của một người bạn. Kim bỏ tôi một mình và nhảy nhót mang anh bạn mới trong tiếng nhạc ầm ĩ. Sau ấy Kim biến mất mang anh bạn không nói 1 lời sở hữu tôi. Ngồi lạc lõng trong đám đông tôi thấy giận Kim và cảm giác như hai đứa với bí quyết sống khác xa nhau quá. Tôi thấy nhớ ánh mắt cô đơn và cam chịu của mẹ và hình ảnh 1 mình tôi đứng trên sân ga đầy mưa mấy năm trước. Cảm giác mình đã đi một chặng đường dài mà chưa lớn lên mấy. Cứ mỗi hình ảnh là mỗi nét vẽ chồng chất lên bức tranh đã loang lỗ màu của riêng tôi...

Gió thổi hun hút qua căn phòng trọ. Sài Gòn suốt mấy ngày trời đầy mưa và ẩm ướt, truyền hình và báo chí đang báo với bão to ở miền Trung. Kim đã đi Huế phương pháp đây 1 tuần, Kim hiểu tôi còn giận buộc phải chỉ gọi điện đến doanh nghiệp cho tôi và đề cập vài câu ngắn ngủi. Tôi nghĩ đến ra Kim đang bị cầm chân bởi mưa bão ở đâu ấy, và ngồi nhìn ra bầu trời mang đôi mắt xanh thẫm màu. Thế rồi tin người bị mất tích, nhà sập, mưa lũ liên tiếp xuất hiện trên báo. Và 1 buổi chiều ba Kim gọi điện cho tôi báo tin Kim bị tai nạn và ông hỏi liệu tôi với thể cùng ông bay ra Đà Nẵng.

Chúng tôi tới muộn. Kim đã gặp tai nạn lúc cố chèo cái thuyền nhỏ ra giữa cái cứu 3 đứa bé. Chẳng mang loại tin nào về cô gái người Nhật sở hữu đôi mắt xanh đã quên mình cứu người. Mà với lẽ Kim cũng ko muốn điều đấy. Tôi cứ nhớ đôi mắt lấp lánh xanh của Kim lúc nói mang tôi " Kim luôn làm các gì Kim phải khiến cho dù Kim bắt buộc trả giá".

Ba Kim trao lại cho tôi các thứ của Kim . 1 cuốn sổ ghi chép, máy ảnh, các trang bị đồ linh tinh và bất ngờ sở hữu một đồ vật Kim đã giành tặng tôi. ấy là bức tranh mang tên là "Xám" mà vì nó tôi và Kim đã quen nhau. Dưới bức tranh Kim có ghi " Tụi mình ko là Trắng, cũng ko là Đen. Tụi mình là màu Xám, nhập nhoà bất an. Bạn là màu Xám trắng, tôi là màu Xám đen. Cám ơn ngày tôi đã gặp bạn." những dòng chữ ngắn ngủi làm tôi cảm động sâu sắc. ví như có Kim ko kể tôi sẽ khen trình độ tiếng Việt của Kim tiến bộ lắm rồi, hơn cả tôi rồi. tuy nhiên Kim đã sai khi nhận mình là màu Xám đen, bởi tới tận cùng Kim là màu trắng tinh khiết, trong trẻo.

"Bạn mang đôi mắt đen, tôi mang đôi mắt xanh. Hai tụi mình sao lại thân nhau được nhỉ?" Tôi mĩm cười nhìn bầu trời loang loáng nắng nhớ ngày thứ nhất hai đứa gặp nhau Kim đã nói thế..
>> Đọc thêm:

0 nhận xét:

Đăng nhận xét

Được tạo bởi Blogger.